Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Đôi mắt


.... thức dậy... trời xế trưa rồi.
Ngồi trong góc, mẹ E đang khâu vá chút đồ đạc.
Thế rồi, hết chỉ..
đã bao lần E đứng từ xa ngắm nhìn, ... công việc xỏ kim trở nên khó khăn biết tự bao giờ. Mẹ ngồi cặm cụi đi hết đường này đến đường khác, mất có đến 15 phút đồng hồ cho việc xỏ sợi chỉ qua lỗ kim bé tẹo.
Tuổi tác đã lớn. E nhận thấy điều đó. và chợt nhớ... ngày xưa, chính đôi mắt ấy đã xỏ qua biết bao sợi chỉ, thêu và may nên bao nhiêu là bộ quần áo đẹp, đủ kiểu cho E sắm cùng chúng bạn. Lớn lên 1 tí lại hiểu thêm, cũng đôi mắt ấy... mỗi tối sau khi đã ru con ngủ, hôn nhẹ lên má, bà trở về phòng làm việc, căng mắt thức có khi đến tận sáng .... Ngày nào cũng vậy, thức khuya, rồi dậy sớm, lao vào công việc ko ngơi nghỉ, mắt mẹ vẫn dõi theo từng bước chân và sự trưởng thành mỗi ngày của đứa con mình.
Vậy mà, bây giờ nó đã ko còn đủ sáng, đủ tinh tường nữa .... đôi mắt đã mỏi mệt và kiệt sức theo tháng năm,
vậy mà, đứa con... vẫn chưa ... thật sự trọng vẹn 1 ngày làm mẹ vui lòng...
và cũng chưa hẳn đã thành tài để mẹ quẳng gánh lo toan...
Mình thật tệ!
Tệ...
nên
phải cố gắng nhiều hơn nữa,
phải cố gắng!

Không có nhận xét nào: