Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009

Big event "10 NĂM TA YÊU NHAU" - ngày ấy của chúng ta!



CUNG TRẦM

Trao gởi đến tất cả những ai đã từng một lần mang danh hiệu 9/3.
Giờ học cuối cùng đã dứt từ lâu, thời gian qua đi chưa hề chờ đợi… Ngôn từ nào ngập ngừng trên môi, rưng rưng trong mắt? Nói điều gì nữa, chờ đợi gì ở nhau? Hay thôi từ giã?

Mới hôm nào còn sống êm ái bên nhau, còn trao gởi về nhau những điều lẩm cẩm dễ yêu. Tất cả xa rồi hay sao? Còn lại chỉ là âm vang tiếng giã từ buồn bã…

Thôi giã từ trường xưa yêu mến, giã từ lớp học với muôn vàn điều còn ghi nhớ… Và vĩnh biệt 9/3 thương nhớ muôn đời. Chỉ xin còn lại trong hồn bao nhiêu thương mến vô vàn của 1 năm trời chưa sống trọn….

Xin chờ một lần tới, xin hẹn một đời sau…
Sẽ sống trọn cho những điều chưa đạt được…

Big event "10 NĂM TA YÊU NHAU"

Kí ức học trò:

NGẬP NGỪNG trao anh!

Em muốn nói nhưng sao mà ngài ngại
Sợ anh cười - mắc cỡ chết đi thôi
Tình đã xanh từ khoé mắt bờ môi
(“Ghét...ghê ấy – sao mà kiêu chi lạ!)
Trong gang tấc mà chừng như xa quá
Rất âm thầm mà cũng thật mong manh
Như bóng mây như màu nắng trên cành

Tình chưa ngõ nên lòng càng trống vắng
Anh vô tư cho em đành câm lặng
(Biết làm sao cho anh hiểu tình em?)
Ôi thương ghê đôi mắt ấy long lanh
Nụ cười ngọt hơn kẹo hồng buổi sáng
Em chợt muốn mình như là chút nắng
Để mơn man đôi má nhỏ hồng xanh
Để mơn man đôi môi đỏ nguyên thanh
(Sao hư quá!) Em mơ được diễm phúc
Nhưng em vẫn là người em cô độc (?) Anh vẫn cười và anh vẫn hồn nhiên
Đã nhiều hôm em định gửi phong thư
(Viết cả tháng mới xong anh ấy ạ!)
Sao ngại quá … anh cười em thì chết!
Thôi anh nhá, lỡ người ta biết hết…!

Big event (cont) "10 NĂM TA YÊU NHAU"

KÍ ỨC MÙA HẠ - 1999
NỖI ĐỢI CHỜ KHÔNG TƯỞNG...
Đôi khi em tin vô cùng vào những tình cờ chợt đến trong đời. Có phải vậy không hở người? Khi tưởng chừng chúng ta như ở hai bên bờ thế giới khác nhau ... nhưng có một dung rủi nào đó đưa người đến với em? ... Và em tự hỏi: Tại sao thiên đường của em không đơn thuần chỉ là gia đình, bạn bè và sách vở? Mà như hạt sương long lanh oà vỡ, tâm tư em vừa thắp sáng bóng người... Nhẹ nhàng và mỏng manh như giọt nắng đầu ngày... Nhưng cũng quá đỗi to tát. Cho sách vở bây giờ hờ hững trên tay... Sợi khói lang thang đã lạc vào mắt em một chiều, có phải? Những ý nhớ về người thì còn mãi vấn vương, cho em hay nghe lòng dâng lên nỗi ấm áp, sưởi nóng đợi chờ... Đến với thế giới của người, em nghe mình lạc lõng như đến một tinh cầu nào quá đỗi xa xăm... Vậy đó mà người đã giữ lại, ở đấy, của em một thoáng mộng mơ... Tia mắt tinh quái ấy, tưởng chừng còn đeo đuổi mãi theo em, làm vướng víu bước đi...

Từ một lúc nào đó hở người không dưng em nghe bối rối. Người nhất định phá vỡ vùng yên bình của em hay sao. Dù chỉ ngần ấy thôi nhưng trong em đã bắt đầu cho một lần thay đổi.

... Khi đời sống vẫn trôi... Ngày hai buổi em lặng lẽ đi về cho qua hết ngày tháng mang danh học trò... Cơn mưa đầu mùa, dù dịu dàng nhưng cũng làm ướt lạnh đôi tay... Hoa bây giờ rụng nhiều trong những ngày có nắng, và cả khi mưa đến ... thoáng mộng mơ em ngỡ mình vừa dẫm lên tấm thảm vàng rực rỡ. Trong buổi học và bên khung cửa nhìn ra khoảng trời rực nắng... có khi nào người thả tầm mắt theo cơn gió thoảng qua để tưởng đến điều gì đó, thật xa xăm không nhỉ? Có lẽ là không... Bởi vì với người thì điều đó là không tưởng... Hiện tại người chưa hưởng thụ, nghĩ gì là chuyện xa vời, phải không? Chỉ có em với những sáng hồng và buổi trưa đơn độc ... Thế giới này người không hiện hữu ... để em còn mãi đợi chờ trong từng ngày tháng ... Nỗi mong chờ đôi khi ơ hờ như sương sớm, ... nhưng đôi khi xoáy động trong em cơn bão ngàn đời.

Và ngày tháng miệt mài đi qua - Những đoá hoa vàng cuối cùng rơi xuống trong hiu hắt, thức tỉnh cho em nỗi bàng hoàng... Từng đoá hoa như từng giọt nước mắt rơi mau... Những cơn mưa chừng như đổ xuống thành phố này thường xuyên hơn ...

Ngày mai, khi buổi học cuối đã tàn, tất cả kỷ niệm xin gói ghém lại, và để sâu trong vùng kí ức ... Điều chờ đợi rồi sẽ không tới bao giờ...
Viết cho a...& kỷ niệm 9/3 thân thương – 1999

Big event (cont)


Mừng event kỷ niệm "10 năm TA YÊU NHAU" - và khám phá blog 360 plus đã "hồi phục" nguyên trạng với hình ảnh và bài viết như Blog 360 - old.
Hãy click để đọc nhiều hơn!

Big Event: Tản mạn nhân Kỉ niệm 10 năm "TA YÊU NHAU"

... Đôi khi người ta thường hay quên. quên điều mình đã làm, quên kỷ niệm đã qua... nhưng tệ nhất là ngay trong hiện tại, người ta quên mất - sự cảm nhận của tâm hồn. để rồi, thỉnh thoảng nhìn ra, lục lọi kí ức mong 1 lần tìm lại những gì đánh mất.


Có những tấm ảnh được chụp bằng máy ảnh ghi dấu khoảnh khắc đáng nhớ; cũng có những tấm ảnh được ghi lại bằng chính tâm hồn và bằng sự cảm nhận.

Tôi vẫn sợ khi biết mình đánh mất cái gì đó, dù nó thân thiết quý báu hay chỉ tầm thường. vì lẽ đó, tôi không bao giờ cho phép mình bỏ qua những cảm nhận chân thật của mình dành cho cuộc sống này, với bao sự việc diễn ra từng ngày, từng tháng...

Trái tim, chính là một kho tàng vô giá cất giữ mọi điều, và tôi trân trọng tất cả, như 1 thứ đã góp phần làm nên con người tôi ngày hôm nay.

Tôi biết người ta không sống bởi những gì của ngày hôm nay, bởi những điều thuộc về quá khứ, nó đã có 1 chỗ cho riêng mình. song có 1 lúc nào đó, chính quá khứ sẽ soi rọi, cho tôi nhìn lại chính mình mỗi bước gục ngã, hay thăng trầ,m, và chiến thắng. tôi học cách sống tốt hơn, đẹp hơn cho tương lai còn dài phía trước.

"K mập, em thích anh là chinh anh, không pha trộn tính cách của bất cứ ai cả". và anh đã làm được!

K ơi,
điều đầu tiên H muốn nói là cảm ơn K rất nhiều, vì đã âm thầm "tiếp thu" lời H nói. H hạnh phúc khi K luôn biết lắng nghe và thay đổi một số thói quen mà H nghĩ H cũng hơi quá đáng khi muốn "tự trị" 1 tí... song điều đó tốt cho hai chúng ta, và K đã làm được... vì 2 đứa. H cũng chỉ cần có thế!

Không biết K có thích món quà H đã tặng? quà của chúng ta ngần ấy năm rồi, nhiều như cái núi... vậy mà cho đến bây giờ ko phút nào ta quên những dịp vui như thế, để mà lại trao tặng, và cùng chia vui... H trân trọng tất cả và H biết K cũng thế. K hãy giữ chúng bên mình, để mỗi ngày khi nhìn thấy, lại nhớ H. hay là ko cần phải vậy thì ngày nào cũng vậy, suốt 10 năm qua, không ngày nào K quên gọi điện hỏi thăm mỗi chiều, mỗi tối... để biết chúng ta vẫn còn khỏe mạnh, dù công việc có đôi khi quá táất bật, ... BTW, quên lun những giây phút khó chịu giận nhau K nhé!

K à, có một điều H áất thích từ trước giờ mà hình như chưa nói... H thích được tựa đầu vào vai K, bờ vai to rộng như che chở và cho H cảm giác thật thanh thản bình an, như chúng ta đã gần nhau, và hiểu nhau ... rất nhiều!

Những lúc ngồi đối diện là lúc được nhìn rõ khuôn mặt thân iu. hihi. và ngắm nhìn đôi mắt sáng ấm áp, chân thật...


và H vẫn luôn tự nhắc mình ' gặp 1 người hơn hẳn người yêu của mình là chuyện vẫn thường xảy ra trong cuộc đời. nhưng đừng nên nhầm lẫn cảm giác nể phục với cảm giác yêu thương. thử đặt 1 câu hỏi nếu vài năm nữa, ta lại gặp 1 người khác giỏi hơn người này, liệu ta có tiếp tục thay đổi?. chắc chắn là ko, vậy nên đừng để bản thân bị tình cảm nhất thời lấn át.... '

Khi nghĩ rằng mình nên giữ gìn những điều đang có, đó là lúc hạnh phúc biết bao, vì tôi biết trong tôi có những điều lớn lao, và diệu kỳ.. đang được ấp ủ.
Hơn tất cả, giữ lại và tiếp tục vun đắp đó là niềm vui, mà sẽ ko bao giờ nên đánh đổi!



"sẽ là khôn ngoan cho những ai biết thêm củi vào lửa thay vì sụt sùi bên đống tro tàn"
Nhiều người đã hỏi "sao m quen lâu thế? ko chán à". Tôi cũng bị răn đe: "quen nhau lâu chắc gì đã đến được với nhau"... mặc kệ!

Nếu gọi là bí quyết thì cũng ko đúng, và cũng ko có gì "ghê gớm",
song thực sự chúng ta ít "chán" nhau như mình vẫn tưởng. Có chăng, do bận rộn, do giận hờn vu vơ... làm tâm hồn tưởng hóa cằn cỗi, và tưởng đã xa nhau...

Ngược lại K nhỉ? sau tất cả, ko điều gì chen chân vào được, ko sức mạnh nào cắt đứt được chúng ta lại sống như những ngày xưa, vẫn bên nhau nồng nàn như chưa từng có cuộc chia ly, lại về và ngồi xuống... tay trong tay ôn lại kỉ niệm... và cùng hướng tới tương lai.


người ta nói "tình yêu sợ sự nghi ngờ, tuy vậy tình yêu lớn lên nhờ sự nghi ngờ và thường chết đi vì sự tin chắc..."
Người ta là ai mà nói nhiều thế?

điều gì thiên hạ cũng có thể nói được,
nhưng còn lại là trái tim của chính mình đang thổn thức! Tình yêu và niềm tin, tình yêu và nghi ngờ... tôi cũng ko chắc nguyên lý nào đã là liều thuốc thần dược cho 10 năm qua, cũng có thể chúng đan xen K nhỉ.... Chỉ có 1 điều ta biết chắc, là mình đã sống trọn cho tình yêu, và vẫn còn nhau trên đường đời thênh thang, chia nhau lời ước hẹn cho tương lai... ta đang đi, đang bước những bước gần đến đích!

"sự xa cách nó làm phôi phai tình yêu hời hợt nhưng làm thắm đượm thêm tình yêu nồng thắm. khi yêu nhau, sao ta chỉ thấy sự xa cách làm đầy nhớ thương, thời gian chẳng là gì cả... không gian chỉ là điều kiện, và trí óc thì luôn hướng về nhau. Ta chỉ xa nhau để rồi lại sum họp!"

'thi thoảng lại hãy nhìn sâu vào trong mắt nhau, tìm xem chúng ta nghĩ gì, muốn gì. những tâm tư khúc mắc sẽ tuôn ra,
và 2 tâm hồn sẽ trở nên đồng điệu!"

hãy có đủ đau khổ để thấy mình hạnh phúc và không thiếu thất bại để thấy mình cứng cỏi, mập ui.....

có những ngày tôi lại căn dặn: 'nhớ đem áo mưa, ko lại bệnh" - rồi lại những ngày K nhắc nhở: 'nhớ để điện thoại lun sạc pin! để có gì K gọi, có lỡ về trễ không phải lo lắng'...

và ko quên an ủi: "công việc là thế mà, nhưng K tin là H làm được. H giỏi mà!, ko có gì khó đâu đừng lo lắng quá! ..."

"hôm nay đường về lại ngập nước mưa, nhưng yên tâm, "anh" sẽ đưa "em' về tận nhà "trả" cho mẹ, bỏ ý nghĩ đi xe ngoài đi nhá, đưa đi ắt sẽ đưa về - mới yên tâm!"

& "giận rồi, đừng gọi nữa, ko chơi nữa! (hihi). sao đi đâu ko nói gì cả, nhỡ có gì... làm ở nhà sốt ruột muốn chết! "giờ là 12h đêm, vẫn đợi để gọi ... nhưng gọi để mắng!"
2 ngày sau: huề cả làng!

"mất điện thoại rồi à? hư thế!
(lo tìm mua lại cái điện thoại khác vậy! ko thì làm sao yên tâm!!!)

thích bị mắng: "uống rượu giỏi lại còn khoe nữa? ko thích!
"tui" có uống nhiều vậy đâu sao "bà" lại thế? đi chơi vui thôi, đừng nên uống nhiều ko tốt chút nào!!!

& đòi hỏi: "bữa nay lễ, nghỉ khỏe quá... nhưng mà... thèm ăn cái gì "bạn này" nấu quá... thui ráng dậy sớm đi chợ nha, "tui" sẽ phụ dọn bếp cho!

"người giàu chưa phải là người hạnh phúc mà người hạnh phúc mới là người giàu!"

Trẻ con: "bi giờ kí hợp đồng nha, 2 năm nữa cưới nhau đó, ko đợi nữa đâu."

giận: "cứ đi đá banh hoài à, lần nào về cũng thương tật đầy mình, chân tay trầy xướt, bực bội."
không có kết luận và đoạn kết cho bài này, vì nó vẫn còn tiếp diễn, vẫn sống và vẫn yêu. vẫn cầm tay nhau hứa hẹn, vẫn một lòng chờ đợi, vẫn gọi điện 24/24, vẫn sang thăm tuần x y z buổi, vẫn gây lộn, vẫn đánh nhau, vẫn tranh luận, vẫn cãi vã... mà vẫn quay về như từng yêu!

from upside down: từ tháng 9 năm 1999 đến 9/2009

.....sóng bắt đầu từ gió
gió bắt đầu từ đâu?
em cũng không biết nữa!
khi nào ta yêu nhau....?

"anh muốn vào dò xét giấc em mơ,
nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
cũng như em giấu những điều quá thực...

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!


...
Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"
(Xuân Diệu)
"yêu có nghĩa là không có quyền hưởng mặt trời chung của tất cả mọi người nữa.
Người đang yêu đã có mặt trời riêng!"

yêu ai là yêu trọn vẹn con người đó y nguyên như trên thực tế chứ không phải như trong ước muốn của ta... đó là con người thật! là yêu thật! là sống thật!

".....lại một lần nữa, cả 2 đứa im lặng, nhìn nhau. Tay tôi vẫn ấm áp trong bàn tay K. cảm xúc dịu dàng, kì lạ và cũng tuyệt vời. Tim đập nhanh hơn... Cứ cho rằng đó chỉ là 1 cái bắt tay thường tình như để cảm ơn, thì sự mãnh liệt trỗi dậy là bất tận... Thật xấu hổ! vì sao tôi chẳng còn cảm thấy sợ hãi, mà ... cứ muốn giữ mãi trong tay mình bàn tay vững chắc to lớn ấy!
Rời khỏi cinema, tôi xuống sau K vì mải lo mua thức ăn và nước uống. Phải rồi, vậy mà tôi đã quên bẳng. Cả 2 đứa đều chưa ăn tí gì ngoài snacks cho bữa trưa này. Trời ạ, làm sao tôi có thể chịu nỗi với cái bụng đói meo cho mấy tiết học thêm tối nay kia chứ?.............."
"giờ thì chúng ta đang vun đắp cho 1 ước mơ "có nhau trọn đời""

"Có khi bước trên đường hun hút, tôi tự hỏi mình ta đang đi về đâu. Nếu ngày ấy em ko đi về phía anh, không gặp nhau giờ này ta thế nào?
Có khi nhìn kim đồng hồ quay, ta tự hỏi mình ý nghĩa những phút giây. Nếu ngày ấy vào 1 phút giây khác, có chắc mình trông thấy nhau?
Nếu thời gian có quay trở lại, ngày em gặp anh ngày cơn gió bồi hồi, em sẽ vẫn bước về phía ấy, phía tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi, ...."
"Nếu không gian có quay trở lại, ...."

"Tôi có thể hối hận vì nhiều thứ, song không thể hối hận vì đã yêu, vì rằng ngày trước, ngày sau, và hôm nay, tình yêu của tôi vẫn đẹp,... hầu như mọi người trên đời đều yêu nhau và cũng chỉ mong được yêu... ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa, vì chưa yêu là chưa sống, bạn ạ!"

"khi ta yêu, ta là vũ trụ và vũ trụ sống trong ta"

Hẹn hò đầu tiên:
"Thứ bảy này đi chơi nhé?"
Con nhỏ mơ màng gật đầu, đứng ko vững, ngơ ngác như nai vàng. K tiếp: "K mời." rồi quay đi, vẫn cười. Nụ cười còn áất mới như vừa đây thôi. Nhỏ chẳng thể nói gì thêm bởi nó đang thấy mình hạnh phúc. Niềm vui không tả hết được. nó nghĩ thầm mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, sung sướng nhất thời điểm này và cũng kịp nhận ra... nó đang đứng dưới cái nắng oi ả chờ mẹ đón ở cổng trường, bao nhiêu con mắt phụ huynh nhìn về nó... Nó mừng đến nỗi K đi mất hút tự lúc nào nó cũng ko biết... Còn 1 mình, nó đợi mẹ. Dù trưa nắng và nóng đến khiếp, nhưng nó cảm nhận lòng mình như ấm áp...
"Người tình rất dễ kiếm và người bạn rất dễ giữ.
Cái khó là kiếm được người bạn và giữ được người tình".

TÌNH CỜ
Như tất cả tình cờ
Trong đời ta vẫn gặp
Nụ hoa hồng e ấp
Bất ngờ nở trong tim
Tình yêu vốn lặng im
để mắt trao lời nói
Ngại ngùng và bối rối
Như khi yêu lần đầu

..."Hình ảnh của K quá đỗi quen thuộc, tôi đã thay đổi cách nghĩ về K và K đã đi vào tim tôi bằng những tính cách thật bình thường nhưng thu hút. Tôi yêu thích cách kể chuyện pha lẫn hài hước của K, cái kiểu cười đáng ghét vừa như mỉa mai, hơi "đểu", hơi bướng 1 tí và gì đó, chút ít chân thành, tôi cũng thích ngay chính cái tên NAK ... Tôi thích ngắm những quyển tập sách của K, thích nhất là cùng K xem chung quyển sách vào giờ Văn, chăm chú theo lời cô giảng, và vẽ lên đó vài hình ảnh nghịch ngợm. Tôi iu thít những gì là của K để rồi học cách biết tôn trọng chúng. Mà có lẽ, tôi cũng thích K thật rồi, sau những sự việc đã qua. Tình cờ và tự nhiên, áất ngây ngô cũng lại chân thật!..."

"từ một nỗi nhớ mênh mông... tìm về ngày xưa với niềm thương mến. Có một khoảng trời nào để nhớ? Nhưng chắc chắn không có khoảng trời nào để quên... Vì rằng thời gian đã qua quá đẹp!"

"ôi chẳng lẽ cái câu ghét của nào trời trao của ấy nó linh nghiệm dữ dzậy?
Từ lúc ban đầu ghét K vì học giỏi hơn mình, và lạnh nhạt, lại còn quậy phá hiếu động, ... từ lúc mới quen, và "lợi dụng chức vụ và quyền hạn làm Lớp phó" để "ăn hiếp bắt nạt" K, ... giờ, có 1 cảm giác rất lạ trong tôi. Hình như cả lớp đông đúc là vậy, tôi chỉ biết đến 2 đứa mà thôi... Không đơn giản chỉ là 1 người bạn ngồi kế bên, mà ở K còn áất nhiều điều làm tôi tò mò, muốn tìm hiểu! (chết chỉ vì tò mò)!
Không gian sôi động hay tĩnh lặng của lớp học như lắng lại và chìm vào khoảng sâu để giờ đây, tôi chỉ cảm nhận 1 không gian riêng của 2 đứa tôi.
Nhiều lúc không hiểu bài, tôi hỏi và được K chỉ giúp tường tận, lại lắm lúc bị gõ đầu nhẹ thôi, nhưng bực bội, giận hờn...
Mưa nắng thất thường, giận hờn vu vơ nên thỉnh thoảng sách vở, bút viết cứ thế "lao" xuống đất và K nhặt lên, ... điều rất hay ở K là không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt như thế, chẳng bao giờ phàn nàn, và dù bị bắt nạt, thì vẫn im lặng, không đánh trả, không ghét, không la mắng, chỉ càng chọc cho tôi cười...
Dần rồi, có 1 con nhỏ đã quen với sự có mặt của nhóc trong cuộc sống của mình,
quen với từng nụ cười, lời nói, và dáng đi nữa, rồi cảm thấy nhớ.
Nhỏ nghĩ đến K mỗi khi trong lòng có chuyện buồn, mỗi lúc cô đơn hay giận ba mẹ!!
K trở thành nguồn động viên, là động lực và người bạn giúp nhỏ phấn đấu hơn trong học tập, là "sức mạnh" để nhỏ thoát khỏi cơn buồn ngủ mỗi sáng, vì nghĩ: dậy để đi học, và đi học để được gặp K mập..."
Oops! cô giáo đã biết, và mời phụ huynh 2 đứa lên gặp để "bàn công chuyện"... e hèm! rắc rối rồi! hihic... K bị cấm, và nhỏ cũng bị cấm ko cho gặp nhau, ko cho chơi chung, và bị đổi chỗ...
"Riêng trong cái nhìn của tôi thì ở K, đôi mắt to tròn là quyến rũ và thu hút nhiều nhất... Khôi học giỏi môn Toán, thông minh cực, nhưng có phần ham chơi không giống như con mọt sách tôi đây, thế nên cô la hoài, suốt ngày K cứ thích dang nắng đá banh, ...
Vậy đó, nhưng mỗi khi có bài toán khó, tôi thích nhìn K lúc đang chăm chú tìm lời giải, K cứ loay hoay suy nghĩ, mắt chăm chăm căng thẳng, có vẻ "quyết tâm" lắm. Nhưng rồi lại ghét mỗi khi bài được giải xong... K vui mừng mà cũng "chảnh" lắm... cười kóoái chí, và gõ đầu tôi như 1 đứa học trò! hic... "

Mười lăm trăng đã tròn chưa nhỉ?
Mắt buồn từ muôn thuở đi qua
Mười lăm em vẫn hồn nhiên quá
Còn anh ngẩn ngơ tự bao giờ!
... lắm lúc vẫn nghĩ: nếu không có khoảnh khắc đó, nếu thời điểm ấy chúng ta ko gặp nhau, nếu cô ko "xếp" 2 đứa ngồi gần, ... và nếu chúng ta ko níu giữ...

thì có lẽ đã ko được như bây giờ, K mập nhỉ? hehe.
kỉ niệm tràn về ,
tất cả đều đã được lưu giữ,
chẳng mất bao giờ!