Thứ Hai, 22 tháng 9, 2008

Chúa ôi!

Trong cơn đau tối qua, cầu nguyện nhiều lắm, nhưng Chúa chẳng đáp lời. Nhiều lúc thấy chán nản, ko lẽ Người bỏ con Người đi rồi sao? mà để nó một mình chống trả với bệnh tật? Chúa có bao giờ bỏ con đâu? sao nay con gọi mà Người như ko để ý?

Trên đường đi làm, nhiều khi sự hiện diện của Ngài tỏ như ban ngày. Nhiều lúc tưởng chừng mình sẽ bị tông xe, hay khi mình chắc chắn sẽ đâm sầm vào 1 xe khác do chạy quá nhanh... thì bàn tay Ngài giơ ra cứu lấy con mình. Tai nạn và đổ máu như chỉ trong 1 giây nữa, và rồi... không, không điều gì xảy ra. Không tai nạn, chẳng đổ máu, mà con Ngài vẫn bình an để còn buộc miệng "hú hồn". Trong giây phút kinh khủng đó, có 1 ranh giới vô tình được lập, để Chúa đem con Ngài từ cõi chết trở về. Không phải 1 lần như vậy, mà có đến chục lần như vậy! Và những lúc ấy mình cảm ơn thầm trong lòng, mừng thầm vì Chúa ở bên ko xa rời.

Vậy thì, bây giờ, ngay giờ này, Người lại ở đâu? hay Người đã ngoảnh mặt mà đi ?

Không có nhận xét nào: