gió bắt đầu từ đâu?
em cũng không biết nữa!
khi nào ta yêu nhau....?
nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
cũng như em giấu những điều quá thực...
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
...
Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"
(Xuân Diệu)
Người đang yêu đã có mặt trời riêng!"


Rời khỏi cinema, tôi xuống sau K vì mải lo mua thức ăn và nước uống. Phải rồi, vậy mà tôi đã quên bẳng. Cả 2 đứa đều chưa ăn tí gì ngoài snacks cho bữa trưa này. Trời ạ, làm sao tôi có thể chịu nỗi với cái bụng đói meo cho mấy tiết học thêm tối nay kia chứ?.............."

"Có khi bước trên đường hun hút, tôi tự hỏi mình ta đang đi về đâu. Nếu ngày ấy em ko đi về phía anh, không gặp nhau giờ này ta thế nào?
Có khi nhìn kim đồng hồ quay, ta tự hỏi mình ý nghĩa những phút giây. Nếu ngày ấy vào 1 phút giây khác, có chắc mình trông thấy nhau?
Nếu thời gian có quay trở lại, ngày em gặp anh ngày cơn gió bồi hồi, em sẽ vẫn bước về phía ấy, phía tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi, ...."
"Nếu không gian có quay trở lại, ...."


"Thứ bảy này đi chơi nhé?"
Con nhỏ mơ màng gật đầu, đứng ko vững, ngơ ngác như nai vàng. K tiếp: "K mời." rồi quay đi, vẫn cười. Nụ cười còn áất mới như vừa đây thôi. Nhỏ chẳng thể nói gì thêm bởi nó đang thấy mình hạnh phúc. Niềm vui không tả hết được. nó nghĩ thầm mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, sung sướng nhất thời điểm này và cũng kịp nhận ra... nó đang đứng dưới cái nắng oi ả chờ mẹ đón ở cổng trường, bao nhiêu con mắt phụ huynh nhìn về nó... Nó mừng đến nỗi K đi mất hút tự lúc nào nó cũng ko biết... Còn 1 mình, nó đợi mẹ. Dù trưa nắng và nóng đến khiếp, nhưng nó cảm nhận lòng mình như ấm áp...
Cái khó là kiếm được người bạn và giữ được người tình".
..."Hình ảnh của K quá đỗi quen thuộc, tôi đã thay đổi cách nghĩ về K và K đã đi vào tim tôi bằng những tính cách thật bình thường nhưng thu hút. Tôi yêu thích cách kể chuyện pha lẫn hài hước của K, cái kiểu cười đáng ghét vừa như mỉa mai, hơi "đểu", hơi bướng 1 tí và gì đó, chút ít chân thành, tôi cũng thích ngay chính cái tên NAK ... Tôi thích ngắm những quyển tập sách của K, thích nhất là cùng K xem chung quyển sách vào giờ Văn, chăm chú theo lời cô giảng, và vẽ lên đó vài hình ảnh nghịch ngợm. Tôi iu thít những gì là của K để rồi học cách biết tôn trọng chúng. Mà có lẽ, tôi cũng thích K thật rồi, sau những sự việc đã qua. Tình cờ và tự nhiên, áất ngây ngô cũng lại chân thật!..."
"từ một nỗi nhớ mênh mông... tìm về ngày xưa với niềm thương mến. Có một khoảng trời nào để nhớ? Nhưng chắc chắn không có khoảng trời nào để quên... Vì rằng thời gian đã qua quá đẹp!"
"Riêng trong cái nhìn của tôi thì ở K, đôi mắt to tròn là quyến rũ và thu hút nhiều nhất... Khôi học giỏi môn Toán, thông minh cực, nhưng có phần ham chơi không giống như con mọt sách tôi đây, thế nên cô la hoài, suốt ngày K cứ thích dang nắng đá banh, ...
Như tất cả tình cờ
Trong đời ta vẫn gặp
Nụ hoa hồng e ấp
Bất ngờ nở trong tim
Tình yêu vốn lặng im
để mắt trao lời nói
Ngại ngùng và bối rối
Như khi yêu lần đầu


Từ lúc ban đầu ghét K vì học giỏi hơn mình, và lạnh nhạt, lại còn quậy phá hiếu động, ... từ lúc mới quen, và "lợi dụng chức vụ và quyền hạn làm Lớp phó" để "ăn hiếp bắt nạt" K, ... giờ, có 1 cảm giác rất lạ trong tôi. Hình như cả lớp đông đúc là vậy, tôi chỉ biết đến 2 đứa mà thôi... Không đơn giản chỉ là 1 người bạn ngồi kế bên, mà ở K còn áất nhiều điều làm tôi tò mò, muốn tìm hiểu! (chết chỉ vì tò mò)!
Không gian sôi động hay tĩnh lặng của lớp học như lắng lại và chìm vào khoảng sâu để giờ đây, tôi chỉ cảm nhận 1 không gian riêng của 2 đứa tôi.
Nhiều lúc không hiểu bài, tôi hỏi và được K chỉ giúp tường tận, lại lắm lúc bị gõ đầu nhẹ thôi, nhưng bực bội, giận hờn...
Mưa nắng thất thường, giận hờn vu vơ nên thỉnh thoảng sách vở, bút viết cứ thế "lao" xuống đất và K nhặt lên, ... điều rất hay ở K là không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt như thế, chẳng bao giờ phàn nàn, và dù bị bắt nạt, thì vẫn im lặng, không đánh trả, không ghét, không la mắng, chỉ càng chọc cho tôi cười...
Dần rồi, có 1 con nhỏ đã quen với sự có mặt của nhóc trong cuộc sống của mình,
quen với từng nụ cười, lời nói, và dáng đi nữa, rồi cảm thấy nhớ.
Nhỏ nghĩ đến K mỗi khi trong lòng có chuyện buồn, mỗi lúc cô đơn hay giận ba mẹ!!
K trở thành nguồn động viên, là động lực và người bạn giúp nhỏ phấn đấu hơn trong học tập, là "sức mạnh" để nhỏ thoát khỏi cơn buồn ngủ mỗi sáng, vì nghĩ: dậy để đi học, và đi học để được gặp K mập..."
Oops! cô giáo đã biết, và mời phụ huynh 2 đứa lên gặp để "bàn công chuyện"... e hèm! rắc rối rồi! hihic... K bị cấm, và nhỏ cũng bị cấm ko cho gặp nhau, ko cho chơi chung, và bị đổi chỗ...

Vậy đó, nhưng mỗi khi có bài toán khó, tôi thích nhìn K lúc đang chăm chú tìm lời giải, K cứ loay hoay suy nghĩ, mắt chăm chăm căng thẳng, có vẻ "quyết tâm" lắm. Nhưng rồi lại ghét mỗi khi bài được giải xong... K vui mừng mà cũng "chảnh" lắm... cười kóoái chí, và gõ đầu tôi như 1 đứa học trò! hic... "
... lắm lúc vẫn nghĩ: nếu không có khoảnh khắc đó, nếu thời điểm ấy chúng ta ko gặp nhau, nếu cô ko "xếp" 2 đứa ngồi gần, ... và nếu chúng ta ko níu giữ...
Mắt buồn từ muôn thuở đi qua
Mười lăm em vẫn hồn nhiên quá
Còn anh ngẩn ngơ tự bao giờ!

thì có lẽ đã ko được như bây giờ, K mập nhỉ? hehe.
kỉ niệm tràn về ,
tất cả đều đã được lưu giữ,
chẳng mất bao giờ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét