
NỖI ĐỢI CHỜ KHÔNG TƯỞNG...
Đôi khi em tin vô cùng vào những tình cờ chợt đến trong đời. Có phải vậy không hở người? Khi tưởng chừng chúng ta như ở hai bên bờ thế giới khác nhau ... nhưng có một dung rủi nào đó đưa người đến với em? ... Và em tự hỏi: Tại sao thiên đường của em không đơn thuần chỉ là gia đình, bạn bè và sách vở? Mà như hạt sương long lanh oà vỡ, tâm tư em vừa thắp sáng bóng người... Nhẹ nhàng và mỏng manh như giọt nắng đầu ngày... Nhưng cũng quá đỗi to tát. Cho sách vở bây giờ hờ hững trên tay... Sợi khói lang thang đã lạc vào mắt em một chiều, có phải? Những ý nhớ về người thì còn mãi vấn vương, cho em hay nghe lòng dâng lên nỗi ấm áp, sưởi nóng đợi chờ... Đến với thế giới của người, em nghe mình lạc lõng như đến một tinh cầu nào quá đỗi xa xăm... Vậy đó mà người đã giữ lại, ở đấy, của em một thoáng mộng mơ... Tia mắt tinh quái ấy, tưởng chừng còn đeo đuổi mãi theo em, làm vướng víu bước đi...
Đôi khi em tin vô cùng vào những tình cờ chợt đến trong đời. Có phải vậy không hở người? Khi tưởng chừng chúng ta như ở hai bên bờ thế giới khác nhau ... nhưng có một dung rủi nào đó đưa người đến với em? ... Và em tự hỏi: Tại sao thiên đường của em không đơn thuần chỉ là gia đình, bạn bè và sách vở? Mà như hạt sương long lanh oà vỡ, tâm tư em vừa thắp sáng bóng người... Nhẹ nhàng và mỏng manh như giọt nắng đầu ngày... Nhưng cũng quá đỗi to tát. Cho sách vở bây giờ hờ hững trên tay... Sợi khói lang thang đã lạc vào mắt em một chiều, có phải? Những ý nhớ về người thì còn mãi vấn vương, cho em hay nghe lòng dâng lên nỗi ấm áp, sưởi nóng đợi chờ... Đến với thế giới của người, em nghe mình lạc lõng như đến một tinh cầu nào quá đỗi xa xăm... Vậy đó mà người đã giữ lại, ở đấy, của em một thoáng mộng mơ... Tia mắt tinh quái ấy, tưởng chừng còn đeo đuổi mãi theo em, làm vướng víu bước đi...
Từ một lúc nào đó hở người không dưng em nghe bối rối. Người nhất định phá vỡ vùng yên bình của em hay sao. Dù chỉ ngần ấy thôi nhưng trong em đã bắt đầu cho một lần thay đổi.
... Khi đời sống vẫn trôi... Ngày hai buổi em lặng lẽ đi về cho qua hết ngày tháng mang danh học trò... Cơn mưa đầu mùa, dù dịu dàng nhưng cũng làm ướt lạnh đôi tay... Hoa bây giờ rụng nhiều trong những ngày có nắng, và cả khi mưa đến ... thoáng mộng mơ em ngỡ mình vừa dẫm lên tấm thảm vàng rực rỡ. Trong buổi học và bên khung cửa nhìn ra khoảng trời rực nắng... có khi nào người thả tầm mắt theo cơn gió thoảng qua để tưởng đến điều gì đó, thật xa xăm không nhỉ? Có lẽ là không... Bởi vì với người thì điều đó là không tưởng... Hiện tại người chưa hưởng thụ, nghĩ gì là chuyện xa vời, phải không? Chỉ có em với những sáng hồng và buổi trưa đơn độc ... Thế giới này người không hiện hữu ... để em còn mãi đợi chờ trong từng ngày tháng ... Nỗi mong chờ đôi khi ơ hờ như sương sớm, ... nhưng đôi khi xoáy động trong em cơn bão ngàn đời.
Và ngày tháng miệt mài đi qua - Những đoá hoa vàng cuối cùng rơi xuống trong hiu hắt, thức tỉnh cho em nỗi bàng hoàng... Từng đoá hoa như từng giọt nước mắt rơi mau... Những cơn mưa chừng như đổ xuống thành phố này thường xuyên hơn ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét