Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009

Big event "10 NĂM TA YÊU NHAU"

Kí ức học trò:

NGẬP NGỪNG trao anh!

Em muốn nói nhưng sao mà ngài ngại
Sợ anh cười - mắc cỡ chết đi thôi
Tình đã xanh từ khoé mắt bờ môi
(“Ghét...ghê ấy – sao mà kiêu chi lạ!)
Trong gang tấc mà chừng như xa quá
Rất âm thầm mà cũng thật mong manh
Như bóng mây như màu nắng trên cành

Tình chưa ngõ nên lòng càng trống vắng
Anh vô tư cho em đành câm lặng
(Biết làm sao cho anh hiểu tình em?)
Ôi thương ghê đôi mắt ấy long lanh
Nụ cười ngọt hơn kẹo hồng buổi sáng
Em chợt muốn mình như là chút nắng
Để mơn man đôi má nhỏ hồng xanh
Để mơn man đôi môi đỏ nguyên thanh
(Sao hư quá!) Em mơ được diễm phúc
Nhưng em vẫn là người em cô độc (?) Anh vẫn cười và anh vẫn hồn nhiên
Đã nhiều hôm em định gửi phong thư
(Viết cả tháng mới xong anh ấy ạ!)
Sao ngại quá … anh cười em thì chết!
Thôi anh nhá, lỡ người ta biết hết…!

Không có nhận xét nào: